Chàng nhiếp ảnh khuyết tật ở Sài Gòn từng bị trường cấp 2 từ chối: "Nhiều người hỏi mình đi học làm gì, lớn lên ai mà mướn?"
Do biến chứng của não nên các cử động tay chân, cũng như việc nói chuyện của Luận rất khó khăn. Rất nhiều trường đã từ chối nhận Luận vào học, vì cho rằng cậu sẽ chẳng thể học hành được gì. Thế nhưng bằng tất cả nỗ lực, Luận đã chạm đến đam mê của mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Luận chụp ảnh, tôi đã không khỏi hoài nghi về khả năng của anh, với đôi chân lèo khèo đi còn không vững và những ngón tay co quắp cứng đơ kia làm sao có thể tạo nên những bức ảnh đẹp. Nhưng khi được xem ảnh của Luận tôi biết mình đã sai, sai khi đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài, và sai khi so sánh họ với những người khác.
Nguyễn Minh Luận (SN 1987) bị di chứng về não ảnh hưởng đến hoạt động của cơ bắp.
"Nó bệnh như vậy thì cho đi học làm gì, lớn lên ai mà mướn"
Năm lên 1 tuổi, cơ thể Luận bắt đầu có những chuyển biến không tốt, các ngón tay bỗng nhiên co quắp và cứng đơ, đôi chân ngày một yếu rồi cuối cùng không thể đi lại được. Những tưởng cả cuộc đời này phải gắn liền với chiếc xe lăn, nhưng may mắn Luận được một đoàn bác sĩ người Pháp chữa trị tận tâm.
Bằng phương pháp vật lý trị liệu những bác sĩ người Pháp đã cứu được đôi chân của Luận khỏi bại liệt, tuy nhiên chuyện hồi phục 100% là không thể.
Những biến chứng khiến các ngón tay của Luận co quắp, gương mặt cũng ảnh hưởng.
Di chứng để lại trên gương mặt và cơ thể biến Luận trở thành cậu nhóc dị biệt so với những đứa trẻ đồng trang lứa. Bị bạn bè cười cợt, chế giễu là thằng khùng, thằng điên nhưng tất cả không làm Luận buồn bằng sự ghẻ lạnh của người thân.
"Mọi người bảo với papa và mami rằng: nó bệnh tật như vậy mà cho đi học làm gì, lớn lên ai mà mướn" - Luận nói nghe vừa đau, vừa thương, nhưng cũng chính điều đó là động lực để cậu trai nhỏ ngày nào quyết tâm chứng tỏ cho mọi người rằng cậu cũng như bao người ngoài kia, có đam mê và khả năng của riêng mình.
Cô Yến (giám đốc trung tâm DRD) là người đã truyền nhiều cảm hứng sống cho Luận, giúp anh lạc quan hơn trước những khó khăn.
Lên cấp 2, Luận không được các trường nhận vào học, vì các thầy cô nghĩ rằng anh không thể tiếp thu được kiến thức trong sách vở. Không bỏ cuộc, Luận tham gia vào lớp học bổ túc mỗi đêm, miệt mài với bài vở và rồi cũng hoàn thành chương trình phổ thông. Với đam mê về nghệ thuật, Luận đăng ký vào học ngành Mỹ thuật đa phương tiện tại trường Arena.
Bằng những nỗ lực của mình Luận đã đạt được những thành tích cao trong học tập, đồ án tốt nghiệp của anh làm về một loại bánh truyền thống của xứ Thanh đã được chấm 84/100 điểm, đồng thời nhận được rất nhiều lời khen từ phía thầy cô. Mọi người đã bắt đầu xoá bỏ những nghi ngại về một chàng trai tật nguyền đáng thương, mà dần chuyển sang yêu mến một cậu học trò cần mẫn ngày ngày đạp xe hàng chục cây số để đến trường học.
Nói về Luận, một người thầy đã tâm sự: "Tuy khuyết tật nhưng Luận không bi quan, không gợi sự thương hại của bất kì ai; trái lại em luôn cố gắng trở thành người bình thường, một người có ích”.
Luận đã tốt nghiệp khoá học của mình với rất nhiều lời khen của thầy cô và sự ngưỡng mộ của bạn bè.
Chiếc xe đạp đi cùng nụ cười của Luận
Luận đi lại khá khó khăn nhưng đạp xe thì rất cừ khôi. Với anh, đạp xe không những giúp đôi chân thêm khoẻ, mà còn giúp bản thân có thể len qua những ngõ ngách của thành phố, chầm chậm ngắm nhìn cảnh vật và ghi lại những khoảnh khắc đó.
Chiếc xe đạp luôn đồng hành cùng Luận trên mỗi chặng đường.
Nhiếp ảnh vốn không phải là một môn nghệ thuật dễ dàng, nhất là khi đôi tay của Luận không thể linh hoạt như mọi người. Mất khoảng 6 năm để anh chàng có thể làm chủ được chiếc máy của mình. Cần mẫn học tập và làm việc, tích góp được bao nhiêu tiền anh chàng lại đầu tư vào thiết bị máy móc, bởi với Luận nhiếp ảnh là đam mê lớn nhất của cuộc đời.
Nhiều hôm đi chụp sự kiện về khuya, anh vẫn một mình đạp xe đi trong đêm mà chưa một lần than vãn vất vả hay mệt nhọc. Với Luận được lao động và tạo ra cái đẹp cho cuộc đời là một may mắn.
Nhiếp ảnh là cách để Luận kể về cuộc sống theo cách riêng của mình.
Nếu có ai đó hỏi tôi điều gì đọng lại sau khi gặp Luận thì đó chính là nụ cười. Lúc nào tôi cũng thấy Luận cười. Bởi Luận nói: "Ủa chứ mình buồn thì có làm cho mọi chuyện tốt hơn không?". Vậy thì cớ gì phải xị mặt, trong khi mình được phép vui.
Anh thích chụp những nụ cười, bởi đó là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống.
Không ít lần Luận gặp phải những ánh mắt dè bỉu, xem thường khi bước vào những nơi sang trọng. Cũng nhiều lần nghe phải những câu nói nặng lời về khiếm khuyết, thế nhưng Luận vẫn cười, bởi vì ai xấu thì kệ họ, việc của Luận là làm đẹp cho cuộc đời.
Luận giao tiếp rất khó khăn, mất khoảng vài giây mới có thể nói một từ nhưng có gì quan trọng đâu nhỉ, chẳng phải thứ ngôn ngữ tuyệt vời nhất trên trái đất là nụ cười hay sao!
NỔI BẬT TRANG CHỦ
Người Trung Quốc khoe có được GPU AI xịn nhất của NVIDIA bất chấp lệnh cấm vận của Mỹ
Chưa rõ tại sao những GPU này lại có thể xuất hiện ở Trung Quốc.
Thiết kế mới của iPhone 17 Pro được xác nhận bởi nhiều nguồn uy tín