Chúng tôi đã tuyển 1 coder mù và không bao giờ hối hận vì điều đó

    Neo,  

    Hãy đối xử với người khuyết tật một cách bình thường, phán xét họ dựa trên kỹ năng và kinh nghiệm.

    *Dựa trên chia sẻ của SuYuen Chin, đồng sáng lập MomoCentral.com, một nền tảng freelancethời gian thực cho các nhà thiết kế và nhà phát triển.

    Tháng 8/2014, chúng tôi đăng một quảng cáo tìm nhà phát triển kèm một đường dẫn test khả năng code trực tuyến. Chúng tôi chỉ gọi video để phỏng vấn các ứng cử viên vượt qua bài test trên.

    Nhóm của chúng tôi hoàn toàn làm việc từ xa nên đây là một cơ hội hoàn hảo cho các freelancer muốn kiếm một công việc mà không cần phải tới công sở.

    Một anh chàng tới từ Indonesia có tên Herwin Haliman có kết quả test rất xuất sắc. Trong cuộc phỏng vấn video với tôi và đồng sáng lập Jason, Herwin và tôi đã nói chuyện về lập trình, kinh nghiệm làm việc, gia đình anh ấy và các chủ đề chung về cuộc sống khác. Sau đó, Herwin tự dưng khựng lại và im lặng một lúc. Khuôn mặt anh thể hiện rõ cảm giác do dự.

    Jason (trái) và Herwin trong giờ ăn trưa
    Jason (trái) và Herwin trong giờ ăn trưa

    Jason và tôi không biết tại sao Herwin khựng lại và nghĩ rằng có thể do mạng bị lag. Sau đó Herwin nói: "Này các cậu, có chuyện này có lẽ tớ phải nói".

    Chúng tôi: Chuyện gì thế, cậu nói đi xem nào?

    Herwin: Thực ra tớ bị mù.

    Chúng tôi: Ý cậu là sao?

    Herwin: Một mắt của tớ có thị lực 0% và mắt còn lại là 10%.

    Chúng tôi: Wow! Hóa ra cậu sử dụng trình đọc màn hình để hoàn thành toàn bộ bài test lập trình?

    Herwin: Ừ đúng thế.

    Sau đó Jason tiến hành giai đoạn phỏng vấn tiếp theo, trực tiếp đánh giá các kỹ năng lập trình, giải quyết vấn đề của Herwin. Đằng sau, tôi và Jason vẫn tiếp tục nói chuyện về cảm giác ngạc nhiên của chúng tôi khi chứng kiến khả năng của Herwin. Và đây là lần đầu chúng tôi được tiếp xúc với một coder khiếm thị cho nên chúng tôi rất phấn khích!

    Chúng tôi thống nhất rằng sẽ đánh giá anh ta như các nhà phát triển khác và chỉ chấp nhận anh ấy nếu anh ấy vượt qua các bài test của chúng tôi giống như mọi nhà phát triển khác.

    Chẳng có gì ngạc nhiên, Herwin vượt qua vòng phỏng vấn và hoàn toàn thuyết phục Jason. Sau đó chúng tôi tiếp tục quá trình tiếp nhận anh ấy.

    Công bằng mà nói, chúng tôi đã chậm trễ trong việc gửi hợp đồng cần thiết cho Herwin bởi chúng tôi bị mắc kẹt vào những công việc khác. Herwin bắt đầu hoảng sợ và gửi tin nhắn cho tôi kể về việc anh ấy tận tâm và chăm chỉ như thế nào trong công việc bất chấp thực tế rằng anh ấy là người khuyết tật.

    Herwin và CK trong ngày hội ngộ sau thời gian dài hợp tác với nhau qua mạng
    Herwin và CK trong ngày hội ngộ sau thời gian dài hợp tác với nhau qua mạng

    Chúng tôi chưa bao giờ nghi ngờ những nỗ lực của Herwin và chưa bao giờ thể hiện sự nghi ngờ trong quá trình phỏng vấn cũng như theo dõi anh ấy thực hiện các bài test. Tôi tin rằng những trải nghiệm không mấy tốt đẹp của Herwin trong các cuộc phỏng vấn và các công việc trước đó khiến anh luôn lo lắng và hoảng sợ khi tìm kiếm một công việc mới. Tôi đảm bảo với Herwin rằng không việc gì phải sợ, chúng tôi chỉ đang quá bận mà thôi.

    Khi nghe câu chuyện này một số người đã hỏi:

    Liệu chúng ta có nên trả lương cho anh ấy thấp hơn những người khác hay không?

    Không, Jason và tôi đồng ý với nhau rằng chúng ta nên trả lương cho anh ấy theo đúng tỷ lệ áp dụng cho những người khác cùng cấp độ với anh ấy. Nếu chúng tôi không làm như vậy chúng tôi sẽ gây tổn thương không chỉ cho anh ấy mà còn cho chính chúng tôi.

    Chúng ta có nên bắt anh ta phải làm thêm giờ và làm việc chăm chỉ hơn những người khác hay không?

    Không, hoàn toàn không. Chẳng có lý do gì để làm như vậy khi anh ta có thể code nhanh, nếu không muốn nói là nhanh hơn, so với các lập trình viên khác. Chúng tôi thậm chí còn cho phép anh ấy nghỉ một lúc để đưa đón con gái tới trường và đưa cô bé đi kiểm tra sức khỏe nếu cần...

    Ngay khi Herwin bắt đầu anh ta đã đóng góp nhiều cho các dự án của chúng tôi. Anh làm việc rất tốt, chúng tôi không cần xem lại code của anh ấy quá nhiều. Thậm chí anh ấy còn quan tâm tới mọi ngóc ngách, vấn đề mà các lập trình viên khác thường bỏ qua. Anh ấy làm việc chẳng thua kém bất kỳ lập trình viên bình thường nào khác.

    Một tháng sau, chúng tôi bắt đầu chuyển sang xây dựng nền tảng freelance thời gian thực MomoCentral cho các nhà thiết kế và lập trình viên có kỹ năng cao. Lúc này Herwin lại tỏ ra lo lắng bởi vì anh sẽ phải làm việc trực tiếp với khách hàng. Trước đó, quản lý dự án của chúng tôi thay mặt anh ấy đàm phán và giữ liên lạc với khách hàng. Herwin sợ rằng khách hàng sẽ nhìn vào sự khuyết tật để đánh giá anh và thẳng thừng từ chối anh trước khi nói chuyện.

    "Nếu khách hàng từ chối tôi thì tôi sẽ bị sa thải đúng không? - Herwin hỏi.

    Câu hỏi của anh ấy vẫn hằn rõ trong tâm trí tôi giống như sự lo lắng chúng tôi nhìn thấy ở anh trước đó, trong đợt đợi hợp đồng sau phỏng vấn. Tôi đảm bảo với anh rằng sẽ không có chuyện đó xảy ra và chúng tôi muốn anh tiếp tục công việc với chúng tôi ngay cả khi anh không kiếm được khách hàng nào.

    Về phía mình, chúng tôi giới thiệu Herwin với các công ty cần nhà phát triển Android. Chúng tôi nói về kinh nghiệm hợp tác giữa chúng tôi và anh ấy và ủng hộ cho anh ấy. Một số khách hàng e ngại nhưng chúng tôi không dừng lại. Ví dụ, Soh Chong Kian (CK) - CTO của Spini, một khách hàng tuyệt vời đã cho Herwin một cơ hội và phỏng vấn anh ấy. Sau đó, họ đã hợp tác với nhau.

    Ban đầu, chúng tôi giám sát sự hợp tác và liên lạc giữa CK và Herwin một cách chặt chẽ để giảm thiểu những thiếu sót có thể xảy ra. Ví dụ, Herwin có thể không hiểu chính xác văn bản và hình ảnh bởi anh phụ thuộc vào một trình đọc màn hình. Do đó, CK phải mất một thời gian tìm hiểu cách giao một nhiệm vụ nhất định cho Herwin.

    Tôi cũng học nhanh được một mẹo đó là các nhiệm vụ đơn thuần liên quan tới code, không có hình ảnh thì trình đọc màn hình có thể đọc một cách hoàn hảo.

    Với các nhiệm vụ nhiều hình ảnh hơn, nơi mà hầu hết chi tiết được hiển thị trên màn hình và các tương tác nằm trong hình ảnh, thì trình đọc màn hình không thể đọc được. Một coder khiếm thị sẽ phải phóng to hình ảnh và dán mắt vào để xem hình ảnh có ý nghĩa gì. Do vậy để hỗ trợ các coder khiếm thị bạn nên viết rõ những gì có trong hình ảnh như mô tả tính năng và tương tác màn hình ra một chỗ riêng để trình đọc màn hình có thể đọc nó.

     Jason, Herwin, SuYuen Chin và một lập trình viên khác (từ trái qua phải)

    Jason, Herwin, SuYuen Chin và một lập trình viên khác (từ trái qua phải)

    Tháng này qua tháng khác, CK tiếp tục mở rộng sự hợp tác với Herwin. Thời gian trôi qua nhanh chóng và tính tới nay CK đã hợp tác với Herwin được hơn một năm rưỡi.

    Vài tháng trước họ có dịp gặp nhau khi Herwin đến Singapore để kiểm tra mắt.

    Cho tới nay, các ứng dụng Android mà Herwin hợp tác xây dựng cùng với nhóm của CK đã có hàng trăm ngàn người dùng. Đây là một điều tuyệt vời bởi hầu hết các startup không đạt được phân nửa số người dùng như những gì ứng dụng của Herwin làm được.

    Chúng tôi hy vọng rằng câu truyện về Herwin sẽ truyền cảm hứng cho nhiều lập trình viên khác. Và hơn nữa, chúng tôi muốn mọi người đừng đánh giá người khiếm thị dựa trên khuyết tật của họ thay vào đó hãy nhìn vào kỹ năng và kinh nghiệm của họ. Bạn không nên phân biệt đối xử với họ chỉ vì thị lực của họ không tốt. Thay vào đó, hãy phỏng vấn họ, làm việc với họ, giao cho họ nhiệm vụ... giống như bạn đối xử với bất kỳ nhân viên nào khác trong công ty của bạn.

    Chúng tôi đặc biệt cảm ơn Kudos và CK vì đã cho Herwin cơ hội làm việc với nhóm của các bạn ở Spini!

    Herwin, cảm ơn anh vì đã đặt niềm tin vào chúng tôi và tin tưởng vào những gì chúng tôi làm! Chúng ta hãy cùng nhau làm việc thêm nhiều năm nữa...

    Tham khảo Medium

    Tin cùng chuyên mục
    Xem theo ngày

    NỔI BẬT TRANG CHỦ