Tập thể dục là một trong những bài kiểm tra quan trọng trên chuyến bay này.
Cuối tuần trước, một chiếc Boeing 787 Dreamliner của hãng hàng không Qantas Airways đã hạ cánh an toàn ở Australia, kết thúc chuyến hành trình dài nhất trong lịch sử của một chuyến bay thương mại.
Chặng bay 16.200 km từ New York đến Sydney kéo dài 19 tiếng rưỡi. Toàn bộ 40 hành khách có mặt trên đó được coi là những "sinh vật thí nghiệm" dũng cảm.
Một số nhà khoa học cũng có mặt trên chuyến bay này để nghiên cứu não bộ của phi công, theo dõi chế độ dinh dưỡng, giấc ngủ và hoạt động của các hành khách. Mục đích là để xem con người có khả năng chịu đựng được jet lag trong những chuyến bay dài như vậy hay không?
Nếu bạn tò mò không biết trải nghiệm trên một chuyến bay dài như vậy sẽ như thế nào, hãy cùng đọc lại những ghi chép của Angus Whitley, một phóng viên của Bloomberg đã có mặt trên chuyến bay thử nghiệm này.
Một chiếc Boeing 787 Dreamliner của hãng hàng không Qantas Airways.
Tôi vừa sống sót sau một chuyến bay dài nhất thế giới, 16.200 km, một chặng ultra-marathon không ngừng nghỉ từ New York đến Sydney. Nó lấy đi của tôi 19 tiếng rưỡi, và đòi hỏi một nỗ lực đúng như những gì bạn nghe thấy, 19 tiếng rưỡi.
Chuyến bay phá kỷ lục ngành hàng không của Qantas Airways đã hạ cánh vào sáng sớm ngày Chủ Nhật tại Úc. Chiếc Boeing Dreamliner đã đưa 40 hành khách - bao gồm cả tôi - đến đích nguyên vẹn, ít nhiều là vậy ngay cả khi một số trong chúng tôi không chắc chắn đã hạ cánh xuống ngày nào.
Qantas muốn khai thác thương mại tuyến bay tiết kiệm thời gian này từ năm 2022, vì vậy hãng hàng không đã thực hiện một chuyến bay thử nghiệm, nhằm tìm cách giảm thiểu những nhược điểm không thể tránh khỏi của nó: jet lag, một hiệu ứng có thể nghiền nát tâm trí và đè gục cơ thể bạn.
Dưới đây là chuyến hành trình của tôi theo dòng thời gian thực.
Hành trình chuyến bay dài 16.200 km từ New York đến Sydney kéo dài 19 tiếng rưỡi.
Cất cánh
Ngay sau 9 giờ tối ở New York, máy bay của chúng tôi cất cánh từ Sân bay Quốc tế JFK từ đó chính thức đã trở thành một phòng thí nghiệm bay. Vì mục tiêu là phải thích nghi được với múi giờ ở điểm đến càng nhanh càng tốt, ngay lập tức, chúng tôi bấm chọn đồng hồ Sydney.
Điều đó có nghĩa là sẽ không có chuông báo lại. Đèn vẫn sáng và chúng tôi làm theo các hướng dẫn để giữ tỉnh táo trong ít nhất sáu tiếng - cho đến giờ tối ở Úc.
Điều này ngay lập tức gây rắc rối cho một số hành khách.
Khu vực ghế hạng thương gia.
Ở một bên của khu vực hạng thương gia, 6 hành khách bay thường xuyên của Qantas đang làm đúng theo một lịch trình được lên kế hoạch từ trước, bao gồm ăn uống (hạn chế rượu), tập thể dục và ngủ nghỉ.
Họ đeo những chiếc vòng cảm biến vận động và giấc ngủ trên cổ tay, và đã được yêu cầu ghi lại các hoạt động của họ. Những hành khách này đã được theo dõi trong một vài ngày trước đó, và sẽ còn được theo dõi trong 21 ngày tất cả.
Hầu hết trong số họ đang say sưa xem phim hoặc đọc sách, nhưng một người đã ngủ gà ngủ gật trong vài phút. Công bằng mà nói, tôi cũng cảm nhận được nỗi đau của anh ấy. Bây giờ ở Sydney có thể vẫn là giữa ban ngày, nhưng cơ thể tôi đang nói với tôi rằng phía sau lưng New York đã là nửa đêm.
Hai tiếng đồng hồ sau
Giờ ăn, một thời điểm quan trọng của cuộc thử nghiệm. Các món ăn đã được chế biến với công thức đặc biệt, nhằm mục đích kích thích tôi. Một phần tôm chế biến với ớt và chanh tây dậy hương vị giống như một cái tát ẩm thực nhẹ nhàng vào mặt. Cá tuyết cay nấu kiểu Trung Quốc với gạo hoa nhài rắc vừng là một cú tát mạnh hơn nữa. Tôi bừng tỉnh trong giây lát.
Một món ăn được phục vụ trên chuyến bay.
Máy bay chở theo 40 hành khách, bao gồm cả phóng viên báo chí, tất cả đều ngồi khoang thương gia: Với số lượng hành khách ít như vậy, không ai cần phải ngồi ở hạng ghế phổ thông.
Trong một cuộc phỏng vấn, Giám đốc điều hành Alan Joyce cho tôi biết các chuyến bay trong Dự án Mặt Trời mọc, nếu thực sự được đưa vào khai thác, sẽ có khoảng để chân rộng ở hạng ghế phổ thông. Đó là so với các máy bay tiêu chuẩn khác, hành khách ngồi hạng phổ thông cũng sẽ có một khoảng không gian dành riêng ở phía đuôi máy bay, nơi họ có thể đứng dậy để giãn duỗi cơ thể khi cần thiết.
Khu vực phía sau máy bay có một khoảng trống được dành cho hành khách hạng phổ thông tập thể dục.
Đối tượng chính của thử nghiệm này là 6 tình nguyện viên cùng ngồi ở một bên cabin. Nhưng bản thân tôi cũng muốn thực hiện các thử nghiệm trên chính cơ thể mình, để xem sức chịu đựng của nó như thế nào.
Sau khi nói chuyện với một bác sĩ tư vấn du lịch ở Sydney trước chuyến đi, tôi đã trang bị cho mình một thiết bị để theo dõi huyết áp, nhịp tim và mức bão hòa oxy. Tôi cũng đã chuẩn bị một bài kiểm tra trí nhớ và một trắc nghiệm đánh giá tâm trạng. Tôi muốn xem liệu một chuyến bay dài như thế này có làm suy yếu não bộ hay làm suy giảm tinh thần của tôi hay không.
Kết quả của các bài kiểm tra mà tôi làm mỗi 3 tiếng trong nửa đầu của chuyến bay đã phản ánh đúng yêu cầu sức khỏe của chuyến bay này đòi hỏi. Huyết áp của tôi tăng lên, mặc dù không quá cao, và nhịp tim của tôi nhanh hơn. Tâm trạng của tôi vẫn còn tốt, mặc dù tôi biết nó đang dần dần tệ đi.
Ba tiếng đồng hồ
Áp lực về mặt thể chất của thí nghiệm này đã hiện rõ. Xung quanh tôi, các hành khách đang phải đứng dậy chỉ để giữ mình tỉnh táo. Phi hành đoàn đã được yêu cầu ghi lại nhật ký giấc ngủ và sử dụng iPad để đánh giá mức độ mệt mỏi, thời gian phản ứng, khối lượng công việc và căng thẳng của họ.
Một thành viên phi hành đoàn đang sử dụng iPad để làm bài kiểm tra đánh giá.
Những hành khách bay thường xuyên của Qantas ở phía trước máy bay một lần nữa lại uể oải buồn ngủ.
Mặc dù không phải ngồi ở một chiếc ghế phổ thông đầy tuyệt vọng, tôi cũng nhận thức được chuyến bay này sẽ khá khó khăn. Vì vậy, tôi đã cố gắng dự trù trước cho nó. Sau bài viết đầu tiên chia sẻ rằng tôi sẽ có mặt trên chuyến bay này vào tuần trước, một độc giả đã gửi một email lên tinh thần cho tôi.
Ông ấy nói thời Chiến tranh Triều Tiên vào đầu những năm 1950, ông thường xuyên phải bay các nhiệm vụ trinh sát kéo dài 40 tiếng đồng hồ với các phi hành đoàn liên tục thay ca sau mỗi sáu tiếng. "Hãy dũng cảm lên", ông lão 83 tuổi ấy nói với tôi. Tôi đã hiểu.
Bốn tiếng đồng hồ
Thể dục là một trong những bài kiểm tra quan trọng trên chuyến bay này.
Marie Carroll, một giáo sư tại Đại học Sydney cũng là người giám sát nghiên cứu các hành khách trên chuyến bay, tập hợp nhóm tình nguyện viên của bà lại phía đuôi cabin.
"Đến lúc rồi các chàng trai, chúng ta thực sự phải làm việc này", cô ấy nói với họ. Một lát sau, họ tựa vào những chiếc xe đẩy thức ăn trong bếp, làm một động tác kéo giãn cơ thể. Tiếp theo, họ chuyển sang động tác đứng chống đẩy tựa vào giữa các hàng ghế phổ thông không có người ngồi.
Cuối cùng, họ thực hiện một bài nhảy đều bước giữa những lối đi. Tất cả đều phục vụ cho mục đích khoa học.
Các hành khách cùng tập thể dục kéo giãn cơ thể.
Trông thì cứ như một cuộc trình diễn trong quán rượu, nhưng đánh bại jet lag là một việc nghiêm túc. Ngoài những đêm mất ngủ và mệt mỏi vào ban ngày, các chuyên gia cho biết chiếc đồng hồ sinh học trong cơ thể bị phá vỡ còn ảnh hưởng tới các quá trình quan trọng bao gồm cả chức năng tim và làm đảo lộn hoạt động trao đổi chất.
Bảy tiếng
Giờ ăn thứ hai đã đến. Đối với tôi, được phục vụ hai bữa ăn liên tiếp trong khoảng thời gian tương đối ngắn đã thực sự giúp phần đầu của chuyến bay trôi qua nhanh chóng.
Thành phần thực đơn gợi ý những giờ tiếp theo của chuyến bay cũng sẽ trượt qua dễ dàng: Bữa ăn chứa nhiều carbohydrate và được thiết kế để đưa chúng tôi vào giấc ngủ. Súp khoai lang với kem mềm dày và sang trọng, bánh mì phô mai nướng ít ngậy hơn một chút.
Đầu bếp trên máy bay nói với tôi rằng ông ấy đã dành ra ba ngày trước đó để chuẩn bị những bữa ăn cho chúng tôi trên máy bay.
Đầu bếp nói rằng ông ấy đã dành ra ba ngày trước đó để chuẩn bị những bữa ăn trên máy bay.
Đèn cuối cùng cũng được giảm xuống, điều đó khiến tôi có cảm giác được buông tha. Tôi ngủ suốt sáu tiếng liên tục. Khoảng thời gian đó lâu hơn bất kỳ chuyến bay nào trước đây, khi tôi ngủ một mạch không thức dậy, ngay cả khi có đặc quyền ở trong khoang thương gia với một chiếc giường ngả.
Mười bốn tiếng
Giống với các hành khách khác, các kiểm tra y tế của riêng tôi cho thấy cơ thể tôi đang đối phó hiệu quả. Huyết áp của tôi - chỉ số mà bác sĩ ở Sydney nói là một thước đo tốt để đánh giá căng thẳng và mệt mỏi - đã trở lại bình thường. Tim đập chậm hơn, bài kiểm tra trí nhớ và bảng trắc nghiệm tâm trạng cho thấy mọi thứ đều đã tốt lên.
Các kết quả của nghiên cứu hành khách và phi hành đoàn sẽ được đưa vào Dự án Mặt Trời mọc của Qantas, trong đó họ sẽ triển khai các chuyến bay thẳng thương mại kết nối Sydney với New York và London. Các chuyến bay siêu dài khác từ bờ biển phía đông Australia đến Nam Mỹ và châu Phi có thể sẽ là mục tiêu tiếp theo, Qantas nói.
Trên chuyến bay, Joyce nói với tôi rằng ông ấy chắc chắn sẽ áp dụng bất kỳ điều kiện nào trên chuyến bay này sang các tuyến bay siêu dài khác của Qantas – nếu khoa học cho thấy điều kiện đó có ích. Bí quyết là phải phục vụ tận tình những hành khách, những người muốn uống và muốn ngủ bất cứ khi nào họ muốn, Joyce nói.
Hành trình của hai chuyến bay trong Dự án Mặt Trời mọc của Qantas Airways.
Nhưng bạn đừng vội đặt một chuyến bay vòng quanh thế giới. Qantas vẫn cần những chiếc máy bay mới của Boeing hoặc Airbus SE để có thể thực hiện một chuyến bay kín chỗ và một thỏa thuận mới với phi hành đoàn làm việc lâu hơn 20 tiếng đồng hồ.
"Mọi điều kiện cần phải được đáp ứng cùng nhau", Joyce nói. Ban đầu, ông ấy đã mơ ước biến những chuyến bay siêu dài này thành những khách sạn bay, với cả những trạm ngủ và khu vực làm việc.
Nhưng thực tế đã đẩy lùi ước mơ đó, bởi tỷ suất lợi nhuận quá thấp khiến Joyce không thể lãng phí bất kỳ không gian nào trên chuyến bay cho những khu vực xa xỉ như vậy.
Thực tế mà nói, chiếc máy bay của chúng tôi cũng không thể đủ tầm bay tới Sydney với khoang hành khách chật kín cùng toàn bộ hành lý. Tại thời điểm cất cánh, nó chỉ được nạp tối đa 101 tấn nhiên liệu.
Để giảm cân nặng, chuyến bay sẽ không chở hàng hóa, thức ăn và đồ uống đều bị hạn chế. Ở New York, cơ trưởng có vẻ tự tin rằng chúng tôi sẽ tới được Sydney mà vẫn còn nhiên liệu dự phòng. Ông ấy lên kế hoạch hạ cánh với sáu tấn nhiên liệu thừa ra, đủ để bay vòng ở trên không thêm 90 phút nữa.
Một phi công đeo thiết bị theo dõi não bộ.
Mười bảy tiếng
Bữa sáng, không phải là thứ xúc xích lạp xưởng nhão nhoẹt. Thay vào đó, họ phục vụ một bát ngũ cốc cổ đại, bơ nghiền nhuyễn, phô mai haloumi ấm và salad thảo mộc. Chuyến bay này đang phục vụ mọi thứ theo cách hoàn toàn khác biệt.
Là một trong những người thường xuyên phải bay, nhà đầu tư Nick Mole sống tại Sydney nói rằng ông đã ngủ gần 8 tiếng và cảm thấy rất tốt. Liệu ông có thể làm việc cả ngày sau khi hạ cánh? "Tôi có thể làm được", ông ấy nói, một vài ngày sau đó có thể là một thách thức lớn hơn.
Chuẩn bị hạ cánh
Phía trên bầu trời Sydney
Vào lúc này, tôi đã cảm thấy tốt hơn vài ngày trước, khi cũng phải bay đến New York từ Sydney với một lần chuyển máy bay. Mất hơn chục tiếng đồng hồ để đến Los Angeles rồi lại phải xếp hàng một tiếng rưỡi để chờ nhập cảnh với hàng trăm hành khách khác lúc này trông đã như những con zombie.
Khi máy bay của chúng tôi đến đích, Joyce đã có một bài diễn văn với mọi người. Ông ấy nói với chúng tôi rằng chuyến bay đã giúp ông tự tin hơn rằng Dự án Mặt Trời mọc có thể sẽ thành công.
Đến giờ ăn trưa ở Sydney ngày Chủ nhật, tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng không đến nỗi suy nhược. Tôi thậm chí còn tham gia được một bữa tiệc sinh nhật của lũ trẻ, thứ chắc chắn là một bài kiểm tra khốc liệt cho hệ thần kinh của bất kỳ ai.
Giám đốc điều hành Alan Joyce và phi hành đoàn Qantas Airways
Cá nhân mà nói, tôi sẽ chọn một chuyến bay thẳng từ Sydney về New York chứ không phải một chuyến bay quá cảnh hay chuyển tiếp. Nhưng không phải ai cũng phù hợp được với một chuyến bay như thế:
Sẽ phải rất kỷ luật và làm việc nghiêm túc để tuân thủ chu kỳ không ngủ trong nửa đầu của chuyến bay này. Việc chuyển sang múi giờ ở điểm đến ngay lập tức có thể đem lại lợi ích , nhưng cũng có cái giá của nó. Tôi thì cảm thấy mình sẵn sàng trả cái giá đó.
Tham khảo Bloomberg, Qantas
NỔI BẬT TRANG CHỦ
Google: Giải được bài toán 10 triệu tỷ tỷ năm chỉ trong 5 phút, chip lượng tử mới là bằng chứng về đa vũ trụ
Điều đáng ngạc nhiên hơn cả là nhiều người trên cộng đồng mạng thế giới lại đang đồng tình với kết luận của Google.
Gần 2025 rồi mà vẫn dùng USB để lưu công việc thì quả là lỗi thời