Kris Kremers và Lisanne Froon là hai sinh viên người Hà Lan đã biến mất một cách bí ẩn trong khu rừng rậm El Pianista thuộc Bocas del Toro, Panama vào tháng 4 năm 2014. Vụ việc này đã thu hút sự chú ý của dư luận quốc tế bởi những tình tiết ly kỳ và bí ẩn xung quanh nó.
- Gà tây từng được tôn thờ như vị thần!
- 100 triệu năm trước, sa mạc Sahara là nơi sinh sống của cá sấu có thể chạy như một vận động viên chạy nước rút ở cấp độ Olympic!
- Trong Thế chiến thứ nhất, người Pháp đã xây dựng một 'Paris giả'!
- Bạn có biết rằng xe tăng của Anh đều được trang bị thiết bị pha trà?
- Tại sao xe buýt không trang bị dây an toàn cho hành khách?
Vào ngày 1 tháng 4 năm 2014, hai cô gái trẻ thông minh đến từ Hà Lan, Kris Kremers và Lisanne Froon, đều ở độ tuổi 20, đã đi bộ dọc theo con đường mòn trong một khu rừng xanh, tươi quyến rũ ở Panama. Kỳ nghỉ sáu tuần ở một đất nước mới đã được lên kế hoạch tỉ mỉ và hứa hẹn sẽ là một chương khó quên trong cuộc đời họ.
Tuy nhiên, chính vào ngày đi bộ đường dài đó, hai người phụ nữ dường như đã biến mất không dấu vết. Tất cả những gì còn lại là một số bức ảnh đáng ngờ và để lại một câu đố lớn với nhiều câu hỏi chưa được giải đáp về sự biến mất bí ẩn của họ.
Cho đến ngày nay, mặc dù có nhiều giả thuyết về sự biến mất của họ, nhưng các nhà chức trách vẫn chưa thể kết luận chính xác điều gì đã xảy ra với Kris Kremers và Lisanne Froon.
Kris Kremers và Lisanne Froon biến mất trong rừng
Kris và Lisanne là những người phụ nữ hoạt bát, thông minh và tràn đầy sức sống. Sau khi tốt nghiệp, họ quyết định thực hiện một chuyến đi phiêu lưu đến Panama, nơi họ dự định học tiếng Tây Ban Nha và làm công việc tình nguyện trong khi khám phá vẻ đẹp tự nhiên của nơi đây. Họ đến Panama vào ngày 15 tháng 3 năm 2014 và dành hai tuần đầu tiên ở Bocas Del Toro, tắm nắng bên bãi biển, tận hưởng không khí thiên nhiên, đồng thời học tiếng Tây Ban Nha từ một ngôi trường tên là Spanish By the Sea.
Vào ngày 29 tháng 3, họ đến Boquete, một thị trấn miền núi nổi tiếng với vẻ đẹp tự nhiên và những con đường mòn đi bộ đường dài. Họ dự định ở lại với một gia đình địa phương trong một tháng để làm tình nguyện viên ở một trường mẫu giáo, dạy nghệ thuật và thủ công cho bọn trẻ. Tuy nhiên, do một sự hiểu lầm nên nhà trường vẫn chưa sẵn sàng đón nhận họ. Với nhiều thời gian rảnh hơn trong lịch trình, họ quyết định lên kế hoạch tự khám phá khu vực này.
Vào một ngày nắng đẹp ngày 1 tháng 4 năm 2014, Kris và Lisanne bắt đầu chuyến đi bộ dọc theo Đường mòn El Pianista tuyệt đẹp ở Boquete. Con đường nổi tiếng này thường mất khoảng hai đến ba giờ để đi một chiều, với những con dốc như một cái thang, giống như một cây đàn piano, do đó có tên là "El Pianista" (Nghệ sĩ dương cầm). Con đường này chính thức kết thúc tại điểm quan sát trên đỉnh núi được gọi là Mirador, nơi những người đi bộ đường dài muốn đi về sẽ cần phải quay lại tuyến đường giống hệt như lúc đi lên.
Miriam, chủ nhà, đã cảm thấy hơi lo lắng khi ngày hôm đó họ không trở về nhưng nghĩ rằng hai cô gái chỉ đang dạo chơi thêm ở đâu đó. Sáng hôm sau, khi các cô gái lỡ hẹn với hướng dẫn viên địa phương để đi thăm đồn điền cà phê, mọi người bắt đầu nghi ngờ rằng hai cô gái đã bị lạc đường và không thể quay về nhà. Cuộc tìm kiếm chính thức bắt đầu vào ngày 3 tháng 4 năm 2014.
Chuyện gì đã xảy ra vào ngày đi leo núi?
Như kế hoạc ban đầu, vào ngày 1 tháng 4 năm 2014, Kris và Lisanne sẽ lên đường để đến trường. Tuy nhiên, vì trường chưa yêu cầu tình nguyện viên nên thay vào đó, bộ đôi đã chọn dành cả ngày để đi bộ trên đường mòn El Pinasta. Họ nạp năng lượng bằng bữa sáng muộn tại một nhà hàng địa phương và quay trở lại nhà chủ nhà để chuẩn bị cho chuyến đi. Có tin đồn họ đi cùng hai chàng trai người Hà Lan tại nhà hàng ngày hôm đó. Nhưng điều đó không chính xác, vì họ đã gặp những chàng trai nói trên ở Bocas và họ đã khởi hành quay về Hà Lan vào cùng ngày Kris và Lisanne khởi hành đến Boquete từ Bocas.
Khi họ bắt đầu chuyến đi, có thể thấy rõ qua những bức ảnh được tìm thấy sau đó, Lisanne và Kris có vẻ vui vẻ và thoải mái. Họ mặc quần áo mát mẻ, đi ủng đi bộ đường dài và mang theo một chiếc ba lô. Những bức ảnh không cho thấy có ai khác đi cùng họ.
Có báo cáo cho rằng họ mang theo một con chó và nó đã trở về một mình. Nhưng con chó được đề cập thuộc về chủ nhà hàng gần đầu đường mòn và không được nhìn thấy trong bất kỳ bức ảnh chuyến đi nào của họ. Vì vậy, mối liên hệ của nó với vụ án vẫn chưa được xác nhận.
Kris và Lisanne lên tới đỉnh vào khoảng 1 giờ chiều. Tuy nhiên, sau đó, các bức ảnh cho thấy, vì lý do nào đó, họ đã tiếp tục vượt qua đỉnh để hướng tới Continental Divide, một con đường không có sự xuất hiện của kiểm lâm hoặc hướng dẫn viên. Con đường không được đánh dấu này được gọi là “Đường mòn Serpent”, được đặt theo tên của sông Serpent.
Không ai biết tại sao các cô gái lại tiếp tục đi trên con đường thay vì quay trở lại. Và cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong rừng. Nhưng Kris và Lisanne đã không về nhà vào đêm hôm đó, và cuối cùng là không bao giờ có thể trở về nhà được nữa.
Hoạt động tìm kiếm
Cuộc tìm kiếm Kris và Lisanne không chính thức bắt đầu sau khi họ không đến cuộc hẹn lúc 8 giờ sáng ngày 2/4 với hướng dẫn viên du lịch Feliciano, được cho là người cuối cùng nhìn thấy họ còn sống. Họ không được tìm thấy ở nhà của gia đình chủ nhà. Theo tuyên bố của anh ấy, Feliciano muốn báo cáo họ mất tích ngay lập tức, nhưng Eileen từ trường ngoại ngữ muốn chờ xem liệu họ có xuất hiện trong ngày hay không. Nhưng tất nhiên là hai cô gái đã không thể trở về.
Điều quan trọng cần lưu ý là Kris và Lisanne chưa chính thức nói cho ai biết họ sẽ đi leo núi ở đâu. Chính Eileen đã gợi ý rằng có lẽ họ đã đến đường mòn Pianista vì cô ấy nhớ Kris và Lisanne đã xem bản đồ đường mòn ngày hôm trước và hỏi về nó. Khoảng 5 giờ chiều, khi họ vẫn chưa quay lại thì mọi người đã báo cảnh sát. Lúc đó, đã 12 giờ trôi qua. Nhưng phải 12 giờ nữa hoạt động tìm kiếm mới chính thức bắt đầu vào sáng hôm sau.
Khi cảnh sát bắt đầu điều tra, manh mối duy nhất là lời khai của Eileen. Sau đó, các nhà điều tra cũng phát hiện ra rằng lịch sử duyệt web trên máy tính của trường có chứa các mục liên quan đến dấu vết Pianista.
Feliciano cùng nhóm nhỏ hướng dẫn viên du lịch và người dân địa phương đã đi lên con đường mòn vào sáng hôm sau để tìm kiếm các cô gái nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Nhóm tìm kiếm chính thức, SINAPROC (Hệ thống Bảo vệ Dân sự Quốc gia), bắt đầu tìm kiếm vào ngày 3 tháng 4, gần 48 giờ sau khi các cô gái được nhìn thấy lần cuối. Bất chấp lời khuyên từ Feliciano và Eileen gợi ý rằng các cô gái có thể đã đi đến đường mòn El Pianista, SINAPROC đã chọn không loại trừ các khả năng khác trong những ngày đầu tìm kiếm. Do đó, họ đã triển khai máy bay trực thăng và đội cứu hộ để lùng sục tất cả các con đường mòn đi bộ đường dài trong khu vực.
Những nỗ lực và thách thức của cuộc điều tra
Đến ngày 6 tháng 4 năm 2014, các cô gái đã mất tích được 5 ngày và chính quyền biết rằng họ không mang đủ đồ dùng để duy trì hoạt động trong thời gian dài như vậy. Gia đình của Kris Kremers và Lisanne Froon đã bay tới Panama cùng với một thám tử người Hà Lan để hỗ trợ tìm kiếm và điều tra.
Lúc đó, mùa mưa cũng đã bắt đầu, môi trường xung quanh cũng trở nên lầy lội và nguy hiểm. Khu vực rừng rậm đầy những vách đá và những đoạn dốc dựng đứng, những cơn mưa khiến mọi thứ trơn trượt và nguy hiểm hơn.
Cuộc tìm kiếm kéo dài 10 ngày sử dụng chó nghiệp vụ, máy bay trực thăng và đội điều tra mặt đất không mang lại kết quả gì, do đó SINAPROC đã tạm dừng những nỗ lực tìm kiếm cứu nạn. Mưa lớn cũng cản trở đội Hà Lan triển khai những chú chó đã được huấn luyện của họ vào cuối tháng 5 và cuối cùng họ cũng quay trở lại mà không thành công.
Nhưng bước đột phá trong cuộc tìm kiếm đã đến sau mười tuần.
Những khám phá đặt ra nhiều câu hỏi hơn
Vào ngày 14 tháng 6, một phụ nữ địa phương thuộc bộ tộc Ngobe đã giao nộp chiếc ba lô màu xanh của Lisanne. Cô đã tìm thấy nó bên bờ sông gần làng của cô, Alto Romero, thuộc tỉnh Bocas del Toro. Ba lô chứa hai cặp kính râm, hộ chiếu của Lisanne, một chai nước, hai chiếc áo ngực, 83 USD tiền mặt, một máy ảnh kỹ thuật số và hai điện thoại di động của các cô gái.
Với bằng chứng mới tìm thấy này, người ta phát hiện ra rằng cả hai cô gái đã gọi số khẩn cấp 112 chỉ sau sáu giờ đi bộ đường dài. Tuy nhiên, cuộc gọi không được thực hiện do không có sóng điện thoại. Trong ba ngày tiếp theo, các cô gái đã gọi 112 và 911 nhiều lần, nhưng vẫn không thể kết nối.
Vào ngày thứ 11, ngày 11 tháng 4 năm 2014, chiếc iPhone của Kris bật nguồn vào lúc 10:51 sáng trong một giờ bốn phút trước khi tắt với khoảng 22% pin còn lại. Nó đã không được sử dụng kể từ đó.
Máy ảnh kỹ thuật số của Lisanne được tìm thấy trong túi có những bức ảnh từ ngày 1 tháng 4, cho thấy họ đã lên đến đỉnh và trông rất vui vẻ, không có gì lo lắng. Nhưng những bức ảnh tiếp theo cho thấy họ đã vượt qua đỉnh núi để đến khu vực nằm giữa Costa Rica và Panama.
Vào ngày 8 tháng 4, có 90 bức ảnh bí ẩn được chụp từ 1 đến 4 giờ sáng trong bóng tối hoàn toàn, dường như ở đâu đó sâu trong rừng rậm. Tuy nhiên, những bức ảnh đưa ra nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời vì chúng không có nhiều ý nghĩa. Có một bức ảnh cho thấy đầu Kris đầy tóc với màu đỏ. Một bức khác có hình một cành cây đựng những túi nhựa màu đỏ, và một bức khác trông giống như một tấm gương trên đá. Những bức ảnh còn lại đều tối, được chụp ở khu vực dốc của rừng rậm và một số bức dường như hướng lên bầu trời, trong khi những bức khác dường như chỉ vào hẻm núi hoặc khe núi.
Tuy nhiên, bằng chứng quan trọng mới này không thể làm sáng tỏ điều gì đã xảy ra với hai cô gái. Đó có phải là một tai nạn, họ đã gặp phải sự tấn công của động vật hoang dã hay một trò chơi xấu?
Thi thể rải rác của Kris và Lisanne được tìm thấy
Với việc phát hiện ra chiếc ba lô, các cuộc tìm kiếm mới đã được tiến hành dọc theo sông Culubre. Cuối cùng, chiếc quần short denim của Kris Kremer được tìm thấy trên một tảng đá ở bờ đối diện của nhánh sông. Có tin đồn rằng chúng không bị hư hại và được gấp gọn gàng, nhưng điều này là sai sự thật. Chiếc quần đùi bị ướt và có dấu hiệu hao mòn.
Hai tháng sau khi họ mất tích, gần nơi phát hiện chiếc ba lô, người ta đã tìm thấy một chiếc giày với các phần của bàn chân và xương chậu. Chẳng bao lâu sau, ít nhất 33 chiếc xương đã được tìm thấy rải rác khắp khu vực và xét nghiệm DNA xác nhận chúng thuộc về Lisanne Froon và Kris Kremer. Xương của Lisanne vẫn còn dính một ít da, trong khi xương của Kris dường như đã bị tẩy trắng. Một nhà nghiên cứu pháp y đã kiểm tra xương sau đó nói rằng chúng không có vết trầy xước và không có nguồn gốc tự nhiên.
Có sai sót trong cuộc điều tra?
SINAPROC, Cơ quan Bảo vệ Dân sự Panama, đã bị chỉ trích vì xử lý sai các hoạt động tìm kiếm. Khi phóng viên Jeremy Kryt của tờ Daily Beast phỏng vấn SINAPROC và các hướng dẫn viên địa phương, họ đã làm sáng tỏ những gì đã xảy ra. John Tornblom, một hướng dẫn viên địa phương, nói với Jeremy rằng anh ấy cùng với những hướng dẫn viên khác đã bắt đầu cuộc tìm kiếm vài ngày trước khi SINAPROC bắt đầu nhưng được yêu cầu tạm dừng tìm kiếm để SINAPROC hoạt động. Anh ấy cảm thấy có một chút thất vọng vì họ là những người hiểu rõ nhất về khu vực này.
Khi 33 mảnh xương được tìm thấy sau khi phát hiện ra chiếc ba lô, các quy trình tìm kiếm cứu nạn tiêu chuẩn của cảnh sát phần lớn đã bị bỏ qua. Không có mạng lưới tìm kiếm có hệ thống nào được thiết lập và không có mẫu đất nào được thu thập để so sánh với bằng chứng được phát hiện trong quá trình khám nghiệm tử thi. Các giám định viên của Viện Pháp y Hà Lan đã tìm thấy hơn 30 dấu vân tay không xác định được trên ba lô của Lisanne. Tuy nhiên, các nhà điều tra Panama đã không lưu giữ bất kỳ hồ sơ dấu vân tay nào liên quan đến vụ án, khiến không thể sàng lọc các dấu vân tay đáng ngờ.
Sự biến mất của Lisanne Froon và Kris Kremers đặt ra những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Các nhà điều tra bối rối không biết vụ mất tích là kết quả của một vụ tai nạn thương tâm hay do một cuộc sát hại. Đối với họ, mọi khả năng vẫn còn mơ hồ do có bằng chứng mâu thuẫn, cảnh sát làm việc không đầy đủ và có đầy những tình tiết bí ẩn xung quanh sự biến mất của họ.
Tham khảo: Unbelievable-facts
NỔI BẬT TRANG CHỦ
Google: Giải được bài toán 10 triệu tỷ tỷ năm chỉ trong 5 phút, chip lượng tử mới là bằng chứng về đa vũ trụ
Điều đáng ngạc nhiên hơn cả là nhiều người trên cộng đồng mạng thế giới lại đang đồng tình với kết luận của Google.
Gần 2025 rồi mà vẫn dùng USB để lưu công việc thì quả là lỗi thời